Em là người thứ ba...
...Ai trên đời chẳng có bồ, bồ được gọi là cưng...Vợ thì sống công khai, cưng thì sống bí mật...Cưng được thương hơn vợ, vợ được 1 thì cưng được 2...
Tiếng hát như con dao xoáy vào lòng em nhức buốt, cố gắng để không khóc mà nước mắt cứ thi nhau trào ra trên khóe mi, tự chua xót cho thân phận mình - thân phận của một người thứ ba. Người thứ ba cũng có quyền được yêu thương, họ chỉ có tội là đến sau một người mà thôi...
Em - một người thứ ba tội lỗi, người thứ ba bị cả xã hội lên án nhưng có ai nghĩ em cũng có trái tim yêu, cũng khao khát yêu và được yêu. Em giận mình đã để trái tim đi lạc trong ánh mắt anh nồng nàn, trong bờ môi anh quyến rũ, trong vòng tay anh đầy khát khao. Em run rẩy khi lần đầu tiên chạm vào anh - người đàn ông không thuộc về em, em chấp nhận làm người thứ ba...
Tiếng bài hát vẫn vang lên đưa em vào nỗi đau cho thân phận kẻ thứ ba, em cố ru cho lòng mình ngủ yên nhưng trái tim cứ vỡ òa những thổn thức. Tại sao anh lại bước vào cuộc đời em với những khát khao, những khát khao, những đam mê, những yêu thương lẽ ra nên cất giữ. Để bây giờ em bơ vơ không biết bước chân mình nên dừng ở đâu. Nơi nào cũng không có anh, chỉ có mình em trong đêm vắng tự vòng tay ôm mình mà thấy thiếu một bờ vai...
Bờ vai nào đây cho em dựa? bàn tay nào đây cho em nắm?? bờ môi nào đây cho em hôn??? Vòng tay và cơ thể mạnh mẽ nào đây để ru em những đêm dài thức giấc???? Em cứ tìm mãi, tìm mãi từ khi xa anh, em cứ tìm cho mình một bến đỗ, để con sóng cuộc đời đừng xô em lạc bước...
Bao đêm em thả hồn mình trong tiếng nhạc, trong rượu mạnh với đôi mắt thẫn thờ, em chờ anh đem đến nửa yêu thương?!!Em cứ tự làm hư mình thế đấy, từ khi xa anh...
Em biết anh vẫn dõi theo em, anh giận em lắm, chán nản đến mức bỏ quên em với những bon chen của cuộc sống, anh bỏ quên em như cơn gió lãng quên ngọn cỏ mà nó từng mơn man, nâng niu để thổi đến bến bờ rộng lớn, đến thảo nguyên bao la, ngọn cỏ chẳng giữ được chân gió....
Anh bảo rằng:" chẳng bao giờ anh bỏ rơi em đâu!"
Em ngờ nghệch, em tin là thật. Em để mình hạnh phúc với chút tin tưởng nhỏ nhoi, lóe lên rồi vụt tắt như vì sao đêm, chẳng còn soi sáng cho em tìm lại đường về bên anh. Rời xa anh em tự đánh mất bờ vai, em chông chên nặng trĩu những suy tư, bon chen của cuộc sống....
AI CÓ THỂ CHO EM MƯỢN BỜ VAI ĐÊM NAY, ĐÊM MAI, RỒI NHỮNG ĐÊM MAI NỮA??!!!
0 comments:
Post a Comment