Cho tôi một kiếp làm Người!
Khi tôi lên 10 tuổi, bố mẹ tôi bị tai nạn giao thông và bỏ tôi đi mãi mãi. Cuộc sống không nơi nương tựa, không người thân dựa dẫm, không họ hàng cậy nhờ... Tôi một mình sớm tối trong căn nhà lá bé nhỏ và lớn lên trên mảnh đất cằn cỗi ấy cùng những người hàng xóm tốt bụng!
15 tuổi, tôi theo một chị gái trong bản xuống Thủ đô để kiếm kế mưu sinh. Cuộc sống thành thị xa lạ khiến tôi sợ hãi co mình như một con ốc, không dám gặp gỡ, chuyện trò với bất kì ai! Nhưng cũng nhờ vẻ mặt ngoan hiền, xinh xắn nên cũng không quá khó khăn để tôi xin cho mình được một chân rửa bát, chạy bàn ở một quán phở.
Vì tôi trầm lặng, ít nói lại ngoan ngoãn, nghe lời nên mọi người ở đây đều rất yêu quý tôi! Bác chủ quán cũng thương yêu tôi chẳng khác gì con cái trong gia đình, thi thoảng bác ấy lại mua cho tôi một bộ quần áo, một đôi dép hay những cái cặp tóc xinh xắn... Và cũng từ đấy, tôi coi bác như là người mẹ thứ hai của mình vậy!
Khi tôi 22 tuổi, Hoàng đến nhà bác để xin cưới tôi về làm vợ. Bác cũng đã suy nghĩ rất nhiều và đã khuyên nhủ tôi: "Con lớn rồi. Con cũng phải lấy chồng, sinh con. Bác nghĩ họ cũng chân thành muốn lấy con về làm vợ. Con suy nghĩ cho chín chắn rồi hẵng quyết định con nhé!". Thật ra, tôi và anh cũng đã chuyện trò với nhau rất nhiều và anh cũng đã ngỏ lời muốn cưới tôi về làm vợ nhưng tôi thấy tình cảm hai đứa chưa đủ chín muồi để trở thành vợ chồng. Và tôi đã xin anh cho tôi thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa...
Cuối năm đó, tôi cùng Hoàng lên xe hoa về nhà chồng. Cuộc sống gia đình anh cũng khó khăn, neo người nhưng với tôi, có được một tấm chồng và một ngôi nhà nhỏ để ở cũng là mãn nguyện lắm rồi! Những ngày đầu về làm dâu, tôi rất hạnh phúc khi được anh chiều chuộng, thương yêu, còn mẹ anh thì cũng quý mến tôi như con gái của bà vậy! Ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ nằm ở ngoại thành Hà Nội là mái nhà hạnh phúc của ba mẹ con chúng tôi!
Nhà chỉ có hai phòng: Một phòng khách, một phòng ngủ. Căn phòng ngủ chật hẹp chỉ đủ để kê hai cái giường và đặt một số đồ linh tinh, vụn vặt. Vì thế nên mọi sinh hoạt của vợ chồng tôi dường như đều không qua nổi mắt mẹ mặc dù tôi đã căng một cái ri đô để chia đôi phòng của mẹ và hai chúng tôi!
Nhưng rồi... thời gian qua đi, chồng tôi dường như trở thành một con người khác. Anh không còn nhẹ nhàng, chiều chuộng tôi như trước nữa... mà giờ đây, bản tính vũ phu của anh mới được thể hiện.
Những khi mệt mỏi, ốm đau, anh cũng hành hạ tôi, bắt tôi chiều chuộng anh suốt đêm… Dù đau đớn nhưng tôi không dám la hét, cũng chẳng dám từ chối vì nếu tôi la to thì mẹ sẽ nghe thấy và anh sẽ lấy vải bịt mồm tôi lại, còn nếu tôi từ chối thì anh sẽ bóp cổ, đánh đấm tôi túi bụi… Đã bao nhiêu lần tôi nín nhịn chịu đòn roi anh, đã bao lần tôi uất ức khi nghĩ đến cảnh hàng đêm phải chiều chuộng anh, để rồi không thỏa cơn khát thèm, anh lại đánh đập tôi chẳng khác gì một con súc vật.
Tám lần tôi mang thai là tám lần bị anh đánh đập, hành hạ đến nỗi sẩy thai. Và sau mỗi lần như vậy, anh lại mắng chửi tôi là “đồ không biết đẻ”; “đồ vô dụng”… Tôi đau đớn khi nghĩ đến cảnh những đứa con của mình không bao giờ có cơ hội để sống trên cõi đời này, chúng không có cơ hội để gọi một tiếng “mẹ” , tiếng “cha” như biết bao đứa trẻ khác… Nhưng tôi còn đau đớn gấp bội lần khi nghĩ đến cảnh phải chịu cảnh đánh đập tàn bạo và cơn cuồng dâm của anh mỗi đêm.
Khi tôi mang bầu lần thứ 8, tôi đã xin anh hãy giữ gìn để không làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng. Tôi đã rất cẩn thận chăm sóc bào thai để mong sao một ngày nào đó mình được làm mẹ, được bồng bế, dỗ dành đứa con của mình vào lòng… Nhưng rồi, một lần nữa anh lại cướp đi quyền làm mẹ của tôi, cướp đi đứa con tôi đã đặt biết bao hi vọng vào đó… và cũng từ lần ấy, tôi không còn có cơ hội để được làm mẹ như những người phụ nữ khác, và càng đau khổ hơn khi tôi biết rằng mình bị hở lá van tim…
Sau những lần ấy, chồng tôi lại càng ra sức đánh đập, mắng nhiếc. Tôi sống chẳng khác gì một con vật, suốt ngày phải nấu nướng, chăm sóc cho anh ta, tối đến lại phải chiều chuộng để làm vui lòng anh ấy… và những khi không làm vừa lòng anh ta thì bao nhiêu đòn roi, bát đĩa cứ liên tục giáng xuống cái thân hình gầy guộc của tôi… Và không ít lần tôi bị ngất lên ngất xuống vì không thể chịu đựng được những đau đớn mà người chồng vũ phu, bội bạc tra tấn tôi mỗi lần như thế!
Cuối cùng, sau bao lần năn nỉ, anh cũng đã chấp nhận kí vào cái đơn ly dị mà tôi đã viết sẵn. Lúc đó, tôi đã rất đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên khóe mắt mẹ chồng tôi… Đấy là những giọt nước mắt tủi nhục, đau đớn khi phải nhìn thấy sự đổ vỡ hạnh phúc của con trai mình! Tôi thương mẹ lắm… nhưng tôi không thể tiếp tục sống chung với người chồng dạ thú này thêm một phút giây nào nữa! Chừng ấy thời gian bị đày đọa, ức hiếp đã là quá nhiều cho một người phụ nữ giỏi chịu đựng và kiên cường như tôi! Tôi không thể ở lại để nhìn thấy anh ta dù chỉ là một phút, một giây nào nữa…
0 comments:
Post a Comment