Em là gái nhảy thoát y!
Em có một cái tội. Đó là sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Sáu người nhà em chui rúc trong một túp lều rách nát che chắn bằng đủ loại áo mưa, bao bì nhìn không khác nào chuồng vịt. Học chưa xong lớp 2 em phải nghỉ ở nhà vừa cõng em vừa mò cua, bắt ốc, mót ngô, khoai trên đồng.
Một lần, bố trót dại đi trộm nhà người ta nhưng chưa lấy được gì đã bị bắt rồi bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, nằm liệt giường. khóc đến dại cả mắt. Nhìn cảnh ấy, lòng em đau quặn từng cơn. Đêm hôm ấy, em không ngủ được bởi trong đầu em đang có một dự tính.
Hôm sau, em đến nhà cô Lý bán thịt chó. Em biết cô đã từng là gái mại dâm trên thành phố và em biết thân xác của em sẽ kiếm được tiền. Lúc ấy, tiền là một phép màu thiêng liêng nhất với bố em, các em bé nhỏ của em. Em không cần biết chuyện gì sẽ đến với mình chỉ cần cứu được gia đình em có thể làm tất cả.
Sau khi nghe em kể sự tình, cô Lý thở dài vẻ cảm thông nhưng vẫn đưa em vào con đường ấy. Cô gọi điện cho một “đồng nghiệp” trước đây giờ đã trở thành mama của một nhà hàng ở Hà Nội nhờ “đỡ đầu” cho em. Tuy ở trong giới “giang hồ” nhưng em có cảm giác họ cũng có chút tình người với nhau.
Cô cho em vay 500 nghìn mang về cho , còn cho em 100 nghìn tiền tàu xe. Em nói dối cả nhà là đi rửa bát cho một quán phở trên Hà Nội rồi từ biệt bố già, các em thơ kh gói lên đường. Em khóc một lần cuối để không bao giờ được khóc nữa….
Mama Lợi thu nạp em vào đội ngũ “cave” với sự ưu ái đặc biệt vì em vừa là chỗ quen biết vừa có phom người nở nang hấp dẫn có khả ng hút khách. Em được “bán trinh” cho một ông khách béo núc béo ních. Em không dám nhìn thẳng vào mặt ông khách ấy bởi em không muốn ông ta nhận ra nỗi ghê tởm, sợ hãi trong mắt mình. Em gồng mình lên dưới thân hình đồ sộ ấy suốt đêm cho tới khi mệt lả không biết gì nữa.
Đêm đầu tiên của em được người ta trả cho 2 triệu. Đó là cái giá đủ lớn để em cam tâm cho đi đời con gái của mình. Em phải “làm luật” cho mama Lợi 500 nghìn. Mama bảo em nên theo học ở lớp nhảy thoát y rồi làm dancer chính luôn cho bà mới mong có cơ hội phát tài được chứ “bán trôn” thôi không thua. Em đồng ý nên phải nộp luôn số tiền còn lại cho mama để đặt cọc trước số học phí 35 triệu cho toàn khóa học.
Một cái giá đủ lớn để em không phải đắn đo cho đi đời con gái của mình.
Sau hai tháng “vừa học vừa làm”, em đã thành thạo các ngón uốn éo múa lượn từ dễ đến khó, từ múa đơn, múa cột đến múa đôi, múa thoát y, múa tắm bia… em được “xuống núi” chính thức trở thành một dancer bốc lửa làm điêu đứng các đại gia. Khi ấy em mới bước sang tuổi 17.
Em phải thực hiện mọi yêu cầu của khách, phải thể hiện hết phần “con” của mình trong những động tác dung tục và khiêu dâm đến cực độ để thỏa mãn những con mắt hau háu, ham muốn tột cùng của các đại gia đang ngắm nhìn thân thể lõa lồ của mình…
Sau khi vắt kiệt sức lực cho mỗi sô diễn từ 30 đến 60 phút, em lại phải chiều lòng khách nếu khách có nhu cầu làm tình ngay sau đó. Đúng như lời mama nói, công việc nhảy thoát y này tuy vất vả nhưng em đã kiếm được rất nhiều tiền. Sức khỏe của em ngày càng trở nên rệu rã… nhưng em muốn kiếm nhiều hơn nữa nên em phải dùng thuốc lắc để có sức làm việc. Em muốn thay túp lều rách nát bằng một ngôi nhà mái ngói khang trang, muốn các em thơ được cắp sách đến trường.
Một ngày kia, em nhận ra một người đồng hương trong đám khách mà em phải phục vụ. Người đó chỉ ngồi im lặng, uống hết chai này đến chai khác, nhìn em với ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng. Em không biết người ấy có nhận ra em không nhưng sau màn biểu diễn anh muốn quan hệ với em.
Hai người dìu nhau sang phòng trống bên cạnh. Anh ta đưa em vào phòng tắm, xả nước gột rửa bia bọt nhớp nhúa trên thân thể em. Bàn tay anh nhẹ nhàng, thận trọng lướt trên da thịt em như muốn xoa dịu những nỗi đau khiến em run lên vì xúc động. Rồi anh lấy kh chấm hết những giọt nước đọng trên người em, bế em lên giường và ủ ấm cho em trong vòng tay mình. Em kể cho anh nghe câu chuyện đời mình và hỏi “Tại sao anh lại đến cái chốn nhơ bẩn này?” Anh nói “Để ký hợp đồng làm với mấy gã kia”. Anh hôn nhẹ tay em, môi em. Lần đầu tiên em được biết đến những cảm xúc khao khát, ngọt ngào và mê đắm khi làm chuyện ấy. Em muốn gọi đó là tình yêu. Tình yêu? Em chợt giật mình nhận ra mình đã 20 tuổi.
Sáng hôm sau, anh bảo “Em đừng làm công việc này nữa! Hãy đến làm cho xưởng may của tôi!”. Em nói em muốn suy nghĩ trước khi trả lời. Anh để lại số điện thoại và ra đi. Em cũng ra khỏi nhà hàng, đi lang thang với những ý nghĩ miên man về lời đề nghị của anh.
Em ngước nhìn bầu trời. Đã bao lâu rồi em bị giam cầm trong một không gian quá hẹp. Trời vẫn trong xanh, nắng vẫn chan hòa và gió vẫn xôn xao. Trong em bùng lên nỗi nhớ nhà da diết. Em sẽ rời xa cái nhà hàng ấy. Em sẽ gọi cho anh bởi em tin anh là người tốt. Em phải làm lại cuộc đời, ngay từ giây phút này. Em chợt khóc khi thấy hi vọng lẩn khuất đâu đây.
0 comments:
Post a Comment